Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Yêu xa


Cách đây 1 năm, em đã viết một bài về yêu xa, về những cảm xúc, khó khăn và nỗ lực của một cô gái với mối tình vượt đại dương.
Ngày hôm nay, khi nhìn lại chặng đường 1 năm vừa qua ấy, em lại tìm thấy mình trong hình ảnh ngày xưa, nhưng mạnh mẽ hơn và lạc quan hơn.


Yêu xa,
Khi những người bạn biết rằng anh, người em rất yêu, là một chàng trai vừa mới đến sinh sống và học tập tại Mỹ , một đất nước cách Việt Nam tới cả 1 Thái Bình Dương, với sự chênh lệch múi giờ tới những 13 tiếng, họ đã phản ứng. Họ nói gì anh biết không? Một số không tin, một số nể phục, số khác thì cười và nghĩ rằng " cũng chẳng được bao lâu đâu", và những người còn lại ủng hộ và động viên em rất nhiều. Ngày đó, em đã rất buồn , rất dễ lay động trước những phản ứng của mọi người, khi họ nghĩ rằng yêu xa là một chuyện không thể trong cái xã hội thực dụng và thực tế này.


Nhưng, em có anh. Có anh bên những bước chân nhọc nhằn qua khoảng thời gian đó.


Anh sợ em buồn. Đúng là vậy mà. Biết nói sao khi chia tay từng đứa bạn ở cổng trường Đại học , nhìn bạn trai đến đón về, và một mình em bước từng bước về trạm xe buýt. Em cảm thấy lạc lõng. Em ganh tị. Những ngày mưa gió lạnh lẽo, em  vẫn bước một mình trên con đường đi về quen thuộc, nhưng vắng anh.Tay nắm chặt bàn tay. Em nhìn về chân trời. Anh ơi, ước gì anh ở đây giờ này.


Yêu xa,
Khi em biết khoảng cách giữa Việt Nam và Mỹ là 13 tiếng đồng hồ, em đã cố gắng chỉnh đồng hồ sinh học của mình. Biết anh không thể thức khuya mãi vì em, em đã tranh thủ nán lại trò chuyện với anh sau giờ học bài, và kết quả là, em chợp mắt khi đồng hồ đã điểm 4h sáng.


Yêu xa,
Khi những giọt nước mắt rơi xuống vì nhớ nhau, chỉ có em và anh mới hiểu rằng, tình yêu là hi sinh, là chia sẻ và càng là sự thông cảm lớn lao mà những người ở cạnh nhau sẽ không hiểu được. Khi ước mơ nhỏ nhoi là gặp nhau và chỉ 1 cái nắm tay thôi cũng trở nên thật xa xỉ, cả anh và em mới biết trân trọng những gì mình đang có.


Yêu xa,
Khi những lần giận hờn vì anh vô tình làm em buồn, anh biết rằng,  nỗi tủi thân càng trỗi dậy gấp trăm lần. Khi mà sự chăm sóc là không thể cho chúng mình, thì chỉ cần lời nói và cử chỉ thái độ đúng lúc là món quà lớn biết bao cho em. Không la` một bó hoa hay hộp quà cho ngày Valentine, anh chỉ cần gọi điện thoại về đây cùng lời chúc VDay ấm áp, với em thế là đủ rồi.


Yêu xa,
Khi nói về tương lai xa xôi, cùng những ước mơ và dự định thật đẹp, về một tổ ấm hạnh phúc, em biết mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta mơ mộng quá sớm. Vậy có ai biết rằng, chính những bức tranh thật đẹp ấy, là động lực lớn lao biết bao cho anh và em, để đủ mạnh mẽ vượt qua ngần ấy sóng gió , có những điều tưởng nhỏ nhoi nhưng không nhỏ chút nào, để có ngày hôm nay. Dù chưa tới trạm dừng cuối cùng của con đường, nhưng chúng ta, đã nhìn vào mắt nhau, tự tin mà nói rằng, trong trái tim của mỗi người, hình bóng của nhau là tất cả.


Yêu xa,
Khi mà chỉ còn 2 tháng nữa thôi, em sẽ bước đi phòng vấn Visa để bay sang bên đó đoàn tụ cùng anh, thì giấc mơ nhỏ nhoi mà chúng mình đã cảm thấy rất xa xỉ, là cái nắm tay thật chặt, đang sắp thành sự thật. Em và anh đã háo hức chờ đợi, cái ngày nhìn thấy nhau sau bao ngày xa cách, sắp đến rồi. Đó, sẽ là món quà nhỏ cho chặng đường chúng ta vừa đi qua, để rồi sẽ là động lực cho quãng thời gian dài sắp đến, rất gian nan và đầy thử thách.


Yêu xa, sẽ là cuốn phim thật đẹp và vô giá mà thời gian dành tặng cho những cặp tình nhân có đủ lòng chân thành, nghị lực và dũng cảm chiến đấu với thử thách trong suốt hành trình giữ gìn một nửa của cuộc đời mình.


Em cũng sẽ cầu nguyện cho câu chuyện tình vượt đại dương này có một kết thúc có hậu, và bức tranh chúng ta đã vẽ, sẽ trở thành sự thật.


Yêu anh.
Clover





Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

Đừng buông tay em nhé




Anh này,
Em không biết phải diễn tả nỗi nhớ của em bây giờ như thế nào...
Em đang nghĩ đến khuôn mặt anh, tròn tròn, đáng yêu, cùng cái mái ngố mà lúc nào em cũng muốn hôn lên đấy một cái, em nghĩ đến hai bàn tay em xiết chặt tay anh, em chẳng buông ra đâu. Em sợ anh buông tay em ra lắm. Nếu tuột khỏi tay anh, em kéo lại không được thì sao...


Em nghĩ đến ngày mình đoàn tụ, sẽ là cái ôm thật chặt sau bấy lâu xa nhau, sẽ là những giọt nước mắt hạnh phúc vì giấc mơ thời gian qua thành hiện thực, sẽ là nụ cười rạng rỡ của em và anh khi nhìn thấy nhau, sẽ là tiếng reo đầy yêu thương khi bắt gặp cái dáng hao gầy của người mà em yêu tha thiết...Em chỉ biết mỉm cười khi hình dung ra chúng. Vì em hạnh phúc quá đó mà.


Em nghĩ đến ngày mình bên nhau, em sẽ chẳng rời xa anh nửa bước, em sẽ bắt anh cõng em lòng vòng cho thỏa nỗi nhớ, sẽ bắt anh nấu cho em 1 món ăn như lời anh hứa, sẽ cùng anh đi dạo trên bãi biển, sẽ cùng anh chụp thật nhiều hình làm kỉ niệm, sẽ hôn anh thật lâu, sẽ ôm anh thật chặt...và em sẽ dành tặng một thứ thật đặc biệt cho người em yêu nhất. 


Em nghĩ đến ngày mình phải xa nhau để trở lại công việc mỗi đứa, sẽ là những giọt nước mắt tiếc nuối, sẽ là nỗi nhớ da diết đến thắt lòng, sẽ là cái ôm chẳng muốn rời ra...hay sẽ là một nụ hôn thật lâu không thể dừng lại...Nhưng cuộc sống vốn nghiệt ngã và đầy thử thách như vậy đấy anh ạ. Khoảng thời gian chúng mình vun đắp cho nhau có lẽ là tài sản quý giá nhất em để dành trong tim. Chẳng có gì so sánh nổi với chúng. Vì chẳng phải một thứ vật chất nào có thể vẽ nên những trang kỉ niệm ấy.


Em nghĩ đến một cơn ác mộng mà làm em phải khóc. Em sợ tỉnh dậy mình không thấy anh. Em sợ một ngày không có anh bên đời. Em không thể định nghĩa được cảm giác mất anh là thế nào. Nhưng sẽ rất đau. Đau lắm anh ạ. Không có anh em sẽ ra sao? Em biết thế nào là nỗi sợ mất anh mà. Em hiểu em yêu anh nhiều như thế nào mà...


Anh này,
Hãy nhớ không được buông tay em ra nhé. Dù có khi em ngang bướng, anh cũng không được giận em nhé. Nếu anh hiểu rằng em yêu anh nhiều hơn cả bản thân em, anh cũng sẽ hiểu rằng sự ngang bướng ấy là vì em sống thật với con người của em, không hề giả dối, có thể làm anh khó chịu một chút, nhưng yêu em anh sẽ thấy rằng đó chỉ là một điểm rất nhỏ mà nếu nhanh ý anh vẫn khiến em "ngoan ơi là ngoan" cơ mà...:)


Hãy nhớ đừng bao giờ nói với em cụm từ " không được thì thôi" nhé. Chẳng khác nào gian nan làm anh nản chí, chẳng thể vượt qua nổi khó khắn, những mâu thuẫn nhất thời. Em sợ lắm. Em không muốn mất anh đâu. Anh là con đường của em mà, không còn con đường này , em sẽ đi về phía nào đây...Hoàng tử của em ơi, giấc mơ cổ tích chúng mình vẽ đang từng ngày thành hiện thực, đừng từ bỏ nó nhé. Em yêu anh nhất trên đời này, duy nhất , và mãi mãi về sau.