Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Yêu xa


Cách đây 1 năm, em đã viết một bài về yêu xa, về những cảm xúc, khó khăn và nỗ lực của một cô gái với mối tình vượt đại dương.
Ngày hôm nay, khi nhìn lại chặng đường 1 năm vừa qua ấy, em lại tìm thấy mình trong hình ảnh ngày xưa, nhưng mạnh mẽ hơn và lạc quan hơn.


Yêu xa,
Khi những người bạn biết rằng anh, người em rất yêu, là một chàng trai vừa mới đến sinh sống và học tập tại Mỹ , một đất nước cách Việt Nam tới cả 1 Thái Bình Dương, với sự chênh lệch múi giờ tới những 13 tiếng, họ đã phản ứng. Họ nói gì anh biết không? Một số không tin, một số nể phục, số khác thì cười và nghĩ rằng " cũng chẳng được bao lâu đâu", và những người còn lại ủng hộ và động viên em rất nhiều. Ngày đó, em đã rất buồn , rất dễ lay động trước những phản ứng của mọi người, khi họ nghĩ rằng yêu xa là một chuyện không thể trong cái xã hội thực dụng và thực tế này.


Nhưng, em có anh. Có anh bên những bước chân nhọc nhằn qua khoảng thời gian đó.


Anh sợ em buồn. Đúng là vậy mà. Biết nói sao khi chia tay từng đứa bạn ở cổng trường Đại học , nhìn bạn trai đến đón về, và một mình em bước từng bước về trạm xe buýt. Em cảm thấy lạc lõng. Em ganh tị. Những ngày mưa gió lạnh lẽo, em  vẫn bước một mình trên con đường đi về quen thuộc, nhưng vắng anh.Tay nắm chặt bàn tay. Em nhìn về chân trời. Anh ơi, ước gì anh ở đây giờ này.


Yêu xa,
Khi em biết khoảng cách giữa Việt Nam và Mỹ là 13 tiếng đồng hồ, em đã cố gắng chỉnh đồng hồ sinh học của mình. Biết anh không thể thức khuya mãi vì em, em đã tranh thủ nán lại trò chuyện với anh sau giờ học bài, và kết quả là, em chợp mắt khi đồng hồ đã điểm 4h sáng.


Yêu xa,
Khi những giọt nước mắt rơi xuống vì nhớ nhau, chỉ có em và anh mới hiểu rằng, tình yêu là hi sinh, là chia sẻ và càng là sự thông cảm lớn lao mà những người ở cạnh nhau sẽ không hiểu được. Khi ước mơ nhỏ nhoi là gặp nhau và chỉ 1 cái nắm tay thôi cũng trở nên thật xa xỉ, cả anh và em mới biết trân trọng những gì mình đang có.


Yêu xa,
Khi những lần giận hờn vì anh vô tình làm em buồn, anh biết rằng,  nỗi tủi thân càng trỗi dậy gấp trăm lần. Khi mà sự chăm sóc là không thể cho chúng mình, thì chỉ cần lời nói và cử chỉ thái độ đúng lúc là món quà lớn biết bao cho em. Không la` một bó hoa hay hộp quà cho ngày Valentine, anh chỉ cần gọi điện thoại về đây cùng lời chúc VDay ấm áp, với em thế là đủ rồi.


Yêu xa,
Khi nói về tương lai xa xôi, cùng những ước mơ và dự định thật đẹp, về một tổ ấm hạnh phúc, em biết mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng chúng ta mơ mộng quá sớm. Vậy có ai biết rằng, chính những bức tranh thật đẹp ấy, là động lực lớn lao biết bao cho anh và em, để đủ mạnh mẽ vượt qua ngần ấy sóng gió , có những điều tưởng nhỏ nhoi nhưng không nhỏ chút nào, để có ngày hôm nay. Dù chưa tới trạm dừng cuối cùng của con đường, nhưng chúng ta, đã nhìn vào mắt nhau, tự tin mà nói rằng, trong trái tim của mỗi người, hình bóng của nhau là tất cả.


Yêu xa,
Khi mà chỉ còn 2 tháng nữa thôi, em sẽ bước đi phòng vấn Visa để bay sang bên đó đoàn tụ cùng anh, thì giấc mơ nhỏ nhoi mà chúng mình đã cảm thấy rất xa xỉ, là cái nắm tay thật chặt, đang sắp thành sự thật. Em và anh đã háo hức chờ đợi, cái ngày nhìn thấy nhau sau bao ngày xa cách, sắp đến rồi. Đó, sẽ là món quà nhỏ cho chặng đường chúng ta vừa đi qua, để rồi sẽ là động lực cho quãng thời gian dài sắp đến, rất gian nan và đầy thử thách.


Yêu xa, sẽ là cuốn phim thật đẹp và vô giá mà thời gian dành tặng cho những cặp tình nhân có đủ lòng chân thành, nghị lực và dũng cảm chiến đấu với thử thách trong suốt hành trình giữ gìn một nửa của cuộc đời mình.


Em cũng sẽ cầu nguyện cho câu chuyện tình vượt đại dương này có một kết thúc có hậu, và bức tranh chúng ta đã vẽ, sẽ trở thành sự thật.


Yêu anh.
Clover





2 nhận xét:

  1. Bài viết thật hay và tôi thích tác giả bài viết này! ((^_^))

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn nhé :) Đây toàn bộ là 1 câu chuyện có thật, và cũng là món quà kỉ niệm yêu nhau của tụi mình ^_^

    Trả lờiXóa